Bài hát ‘Pháo Hoa Chóng Tàn’
Được viết dựa trên một câu chuyện
Thời vua Tống Văn Đế, có một vị tướng quân nhận được lệnh đi phòng thủ ở thành Lạc Dương. Trong thời gian thực hiện mệnh lệnh, ông đã gặp một người con gái. Lần đầu gặp nhau mà duyên phận đã gắn với nhau từ kiếp trước, họ nhanh chóng thề hẹn trọn đời sẽ bên nhaụ Lúc này, Bắc Ngụy dẫn quân tới chiếm đánh, vị tướng quân tuân mệnh dẫn quân xuất chính, trước khi đi, ông nắm tay người con gái mà nói rằng “Đợi ta chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ ... “
Hai người cứ thế mà từ biệt, người con gái đứng ở cổng thành tiễn đưa, mắt dõi theo vị tướng quân cưỡi ngựa lên đường, đầu không ngoảnh lại ...
Tướng quân xuất chính đã được vài tháng, trong lúc này, quân Nam Tống bại trận liên miên, Tống Văn Đế tức giận, một lúc chém hai tướng. Quân Bắc Ngụy toàn quân xuất kích, vượt qua Hoàng Hà, Tống Văn Đế không nghe quân thần can ngăn, phát động phát quân phản công. Thất bại, thành Lạc Dương thất thủ, Tống Văn Đế buộc phải rút quân, còn vị tướng quân nọ, bị trọng thương đã lạc vào Chùa Già Lam.
Qua thời gian, vị tương quân nọ đã lành vết thương, muốn trở về triều đình, nhưng với tình thế bây giờ, trở về chỉ còn đường chết. Chết, tướng quân không sợ, nhưng ông nghĩ về lời thề năm xưa, lại thêm việc Tống Văn Đến loạn sát tướng hiền, trong tâm lại thêm căm hận. Tướng quân nọ, không còn đường nào khác, đành xuống tóc làm tăng ở Chùa Già Lam, lòng nuôi hi vọng về một ngày chiến tranh chấm dứt, sẽ trở về tìm người con gái năm xưa.
Cổng thành năm nào họ chia tay, có một người con gái, ngày nào cũng ra ngồi ở phiến đá bên cổng thành, chờ người yêu trở về. Mỗi lần gặp được người ngoài thành trở về, cô đều hỏi thăm tin tức về một vị tướng quân... nhưng chưa lần nào có được tin tức gì.
Người con gái đó đã không hề nản lòng, ngày qua ngày đều ra nơi đó đợi chờ. Câu chuyện chung tình này một truyền mười, rồi mười truyền trăm, cuối cùng đã đến tai vị tướng quân nọ ở Chùa Già Lam...
Nhưng, nhưng vị tướng quân không thể quay lại, lúc này Bắc Ngụy đã chiếm thành Lạc Dương, ông không thể ra ngoài, mà ông thì phải sống, ông đành phải đợi chiến tranh chấm dứt ...
Không biết đã qua bao nhiêu năm, chiến tranh cuối cùng đã chấm dứt.
Vị tướng quân nọ lập tức dời khỏi nơi cửa núi nghiêng nghiêng, giống như lúc nào cũng muốn đổ của Chùa Già Lam. Ông trở về nơi mà ngày đêm hằng mong nhớ...
Ông đi hỏi khắp nơi trong thành, và cuối cùng cũng tới được nơi cổng thành điêu tàn, đã biến mầu, năm nào. Ông tới cái cây năm xưa mà hai người chia tay, cái cây đó bây giờ đã trụi chỉ còn trơ gốc, ông tới gần, sờ lên phiến đá mà ngày ngày người yêu vẫn ngồi đợi ông trở về...
Ngoại vi thành, vang vẳng một tiếng sáo mục đồng... Người qua đường nói với tướng quân, nơi này đã từng có một người con gái, ngày ngày ra chờ đợi người yêu trở về...
Ở trên mảnh đất quen thuộc ngày nào, trong lòng vị tướng quân cảm thấy một cảm giác phức tạp, phảng phất như trở lại cái ngày mà người người ngưỡng mộ năm nào...
Ông ở trong tòa thành điêu tàn, tìm kiếm bóng hình người con gái năm xưa, nhưng không thể nào tìm thấy, trên trời mưa lại rơi mênh mang...
Ông luôn tin rằng, người con gái năm đó vẫn đang chờ đợi mình...
Tòa thành đổ nát, một ông lão đã nói với vị tướng quân... có một người con gái, đã ở đây, đợi chờ người yêu mình trở về ... cho tới ngày cô chết...
Tăng nhân lại trở về ngôi chùa Già Lam, lặng thinh ngồi xuống và lại gõ con cá gỗ...
Trời vẫn đổ mưa rơi, rơi trên phiến đá bên ngoài phòng thiền, năm nào...
Cô ngược lại tốt rồi, ‘nhất nhi tái, tái nhi tam’, vứt hết mặt mũi của anh.
Nhất nhi tái, tái nhi tam 一而再, 再而三 Là một câu thành ngữ chỉ sự lặp lại, ý nói cái gì có lần một sẽ có lần hai rồi lần ba.
“Cút...”
Cơ thể Nguyên Tố hơi run lên, say rượu bị dọa cho tỉnh một phần, tính khí của vị thiếu gia này đúng là rất lớn, thật sự muốn cầm chai rượu trên bàn đập cho tên này một trận đến đầu nở hoa, xem xem trong não anh ta đựng cái gì.
Đi, hay là không đi? Có một âm thanh nói, Nguyên Tố, rời đi cái nơi quỷ quái này, càng xa càng tốt, một âm thanh khác lại nói, Nguyên Tố, chú Lạc vẫn còn đang ở bệnh viện, nếu cô đi rồi chú ấy liền không thể cứu rồi... Thực tại bức bách người, nhân phẩm không thể đổi ra nhân dân tệ, người cao quý hơn nữa cũng sẽ nhiễm bụi trần mà thôi.
Thôi vậy, vứt bỏ những nhân phẩm đó đi, thể diện không có giá trị bằng mạng người.
Gần như không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa, Nguyên Tố duỗi tay ra, kiễng chân, ôm cổ Tiền Ngạo kéo xuống, anh thật sự rất cao, cô vươn cổ rụt rè chạm vào môi anh một cách rụt rè.
Ồ Môi của anh vậy mà lại ấm Thì ra động vật máu lạnh cơ thể cũng rất ấm
Đây là nụ hôn đầu tiên của Nguyên Tố, cô ngây ngô đặt môi mình lên môi anh, và không biết phải làm gì tiếp theo, cô chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt to như nai của anh, trong đầu nghĩ đến những tờ nhân dân tệ.
Khoảnh khắc khi môi cô chạm vào môi anh, Tiền Ngạo thấy bình tĩnh lại, động tác mềm mại của người phụ nữ trước mặt khiến khóe môi anh khẽ nhếch nên nụ cười khinh thường. Người phụ nữ có đẹp đến đâu cũng chỉ như vậy mà thôi Nếu ngươi trưng khuôn mặt không vui ra, cô ta sẽ biết phải làm gì cho ngươi vui.
/501
|