Vóc dáng của Tiền Ngạo rất cao lớn, mà Nguyên Tố lại nhỏ bé. Cô cứng ngắc nghiêng người trong vòng tay anh, mùi thơm bạc hà thoang thoảng quấn lấy mũi khiến tóc cô dựng đứng.
Căng thẳng, sợ hãi
Cô và Tiền Trọng Nghiêu yêu nhau được ba tháng, nhưng lại hiếm khi ôm nhau một cách vô tư như vậy, sự đụng chạm thân mật như vậy khiến cô không kìm được mà cảm thấy chua xót, cô miễn cưỡng mỉm cười.
“Tôi không biết.”
“Không uống rượu, không xoa bóp, ngoài việc cùng đàn ông lên giường thì cô làm được cái gì?” Giọng anh lại một lần nữa không nhịn được mà cao hơi một chút.
Vừa thẹn lại vừa giận Nguyên Tố quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, hận không thể đâm vài nhát trên người anh đến chảy máu, tại sao người đàn ông này lại nói chuyện bỉ ổi như vậy?
Tiền Ngạo nhìn cô một lúc lâu, anh nhìn thấy rõ trong mắt cô có hận ý, nhưng không quan tâm.
“Cô gái, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, nếu không ...” Anh trầm giọng nói bên tai cô vài câu rồi bật cười, khiến cô đỏ mặt không thôi.
Nhưng vì chú Lạc, ngoài sự nhẫn nhịn, cô chỉ có thể chịu đựng.
Sơ Cửu cũng mỉm cười đầy ẩn ý,
Bạch Mộ Niên thì không biểu lộ cái gì.
Lúc này bầu không khí trở nên sôi động hơn, bọn họ thì uống rượu và không ngừng trêu chọc cô, Nguyên Tố cũng uống không ít, nên hiện giờ đầu óc cô rất choáng váng, không hiểu rõ tình huống đang xảy ra.
Chỉ một đêm thôi, cô chỉ cần chịu đựng một đêm thôi.
Đột nhiên cô rất muốn khóc, trong tâm trí cô toàn là đồng nhân dân tệ khiến cô cảm thấy mình thật rẻ tiền.
Một lúc sau, họ lại kéo sang phòng karaoke cạnh đại sảnh, khi tiếng dây đàn vang lên, Nguyên Tố gần như đã không mở mắt ra được.
Người đàn ông trước mặt, đôi lông mày đó, đôi mắt đó, thực sự rất giống với Trọng Nghiêu của cô, với những hình dáng trùng lặp, lúc thì là người khác, lúc lại là Trọng Nghiêu, khiến cô có chút hoa mắt mà cười ngốc nghếch.
Sơ Cửu sợ cô gặp chuyện không hay nên đưa micro và nói nhỏ vào tai cô.
“Cô gái, hãy nhớ những gì mà tôi đã nói với cô ”
Nguyên Tố khẽ gật đầu với cái đầu nặng nề, rồi thả mình ngâm nga theo nhịp điệu của âm nhạc. Cô từ từ đứng lên, bởi vì tác dụng của rượu mà khiến cô cảm thấy thương cảm hơn bao giờ hết.
“Tiếng réo rắt trốn vào nơi cửa vắng làm tan nát một cõi đời, mộng lạnh trằn trọc bao năm, nợ lại mối tình? Khổ sở chờ đợi, sống chết héo mòn, chờ đợi bao năm năm … em nghe thấy anh nói luôn cô đơn...”
Khi hát bài “Firework is Cold” bài hát "pháo hoa chóng tàn", giọng của cô đã càng ngày càng thấp, đến cuối bài, thì cô mới thực sự nức nở.
Cô luôn sống trong sạch, dù cuộc sống có khó khăn đến nhường nào thì ít nhất phẩm giá của cô vẫn còn. Khi quen biết với Trọng Nghiêu, anh đã rót một tia nắng ấm áp vào cuộc đời của cô, để cô mơ về một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không ngờ mọi thứ đều đã tan tành
Rắc...
Tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng của Tiền Ngạo.
“Niên tử, tôi làm sao mà giống bà và chị dâu được? Tránh ra, tránh ra, nhìn nó làm tôi thấy khó chịu quá.”
Người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, cho cô ba phần mặt mũi lại dám công khai ở phòng bao hát “Tang khúc”. Rất nhiều phụ nữ muốn dựa vào anh, nhưng cũng còn phải xem anh có bằng lòng không. Còn cô..., anh khẽ lắc lắc đầụ
Càng nghĩ càng tức giận, anh cướp lấy micro trên tay cô.
“Cút...”
1 Lâm Đại Ngọc 林黛玉 Tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
/501
|