Đêm nay, Nguyên Tố mấy lần chống đỡ không được, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tiếng mưa rơi đập vào ô cửa sổ, tí tách tí tách, như đang miêu tả âm thanh tiếng tim đập của cô, nhảy nhót sung mãn và đầy tiết tấụ
Yên lặng, an tường
Nhưng khi Nguyên Tố thức dậy lần nữa.
Bên gối đã không còn thấy Tiền Ngạo, chỉ có một tấm chi phiếu 100 vạn cùng với tấm vé máy bay đi thành phố J…
18
Biệt thự Tây Sơn.
Tiền Phái Quốc mặt tái mét.
“Đồ nhãi con nhìn chuyện tốt mà mày làm đi, vì tranh giành một người phụ nữ, đem mặt mũi của lão tử đều vứt đi hết ”
Âm thanh của ông giống như Hồng Chung nhưng không làm ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của ông. Làm người phục vụ trà sợ run người.
“Con đây là vì dân trừ hại.” Tiền Ngạo mới sáng sớm đã bị lão gia tử mời về thành phố J, còn chưa uống được một ngụm nước đã bị lão gia tử oanh tạc, một bụng lửa giận.
Mẹ kiếp, nhất định là có ai tố cáo hắn với lão gia tử, sớm biết vậy lúc đó nên làm tàn nhẫn thêm một chút.
Thấy con trai mình vẫn nói với vẻ đương nhiên như vậy, Tiền Phái Quốc lại tức giận, hai tay chắp sau lựng, thong thả đi đi lại lại trong thư phòng, “Mày nghĩ mày là trưởng tư của nhà họ Tiền, liền có thể lừa lão tử? Ngày mai lập tức cút về Mỹ cho ta, đừng có ở đây làm chướng mắt lão tử.”
“Lão Tiền” Khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ lưỡng của Thẩm Bội Tư tràn đầy nụ cười nói “Con trai, con không mau xin lỗi ba mình đi?”
“Mẹ, con trai mẹ đang làm theo những điều lời dạy của Tiền Tư lệnh mà, con sai chỗ nào chứ?”
“Nói láo” Tiền Phái Quốc nổi giận mắng “Lão tử dạy mày như vậy lúc nào?”
Đối với cơn tức giận của lão gia tử, Tiền Ngạo vẫn bình tĩnh nói “Khi còn trẻ, không phải ngài đã dạy con trai mình rằng ‘Đất nước không cho bị giặc ngoại xâm, phụ nữ của mình không được để người ngoài làm ô uế’ đúng không?
“Mày…” Tiền Phái Quốc bị nói đến á khẩu, không thể nói ra lời, mặt tái xanh vì giận, khi ông ở quân bộ ‘lệnh hành cấm chỉ’ chỉ nói một không nói hai, nhưng lại không biết làm cách nào với tiểu tử này, “Thằng oắt con kia còn dám cùng lão tử tranh luận?”
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, tính khí cùng một khuôn mẫu đúc ra, thật sự là cha là cái dạng gì, con trai có cái dạng đấy, Thẩm Bôi Tư ngồi ở một bên mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm thở dài.
Là con một của họ Thẩm của tập quốc tế J.K, Thẩm Bội Tư năm đó một thời đã yêu điên cuồng Tiền Phái Quốc người hơn bà gần 20 tuổi, gả vào nhà họ Tiền để tiếp tục nối dõi tông đường, Thậm chí con cả nhà họ Tiền còn lớn hơn bà hai tuổi, thiếu chút nữa làm mẹ Thẩm tức chết.
Mãi cho đến khi Tiền Ngạo sinh ra, ông bà Thẩm mới nguôi giận và yêu thương tôn tử tha thiết, cuối cùng cũng chấp nhận đứa con rể xã hội đen được con gái tôn sùng là khí khái anh hùng.
Vì vậy, đứa trẻ này từ khi sinh ra đã được hưởng vô vàn yêu thương, chiều chuộng từ hai gia đình, tính khí nóng nảy lại được thừa hưởng từ cha nó.
“Lão Tiền, hãy nhẹ nhàng cùng con nói chuyện.” Trừng mắt nhìn Tiền Phái Quốc một cái, Thẩm Bội Tư nhanh chóng kéo Tiền Ngạo sang một bên nhẹ giọng khuyên nhủ, “Con trai, ông ngoại của con tuổi tác cũng đã lớn rồi, ông đánh giá rất cao thành tích của con ở J.K Trung Quốc, J.K sớm muộn gì cũng để con gánh vác, đến nước Mỹ giúp ông ngoại học tập thật tốt cách vận hành trôi chảy công ty, bắt kịp xu hướng toàn cầu cũng là việc tốt.”
“Bà cứ quen nuông chều nó, để cái tên hỗn tiểu tử này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cuối cùng lại không biết được chính bản thân mình đang muốn cái gì, bảo nó cút đi Mỹ cho tôi, lão tử nhìn thấy nó là lại thấy phiền.”
Tuy rằng miệng thì nói mình tức giận, nhưng Tiền Phái Quốc lại thương đứa con này nhất, cái tính nóng nảy giống y đúc ông ta ngày xưa.
……
Chiếc Taxi lướt nhanh qua các con phố lớn của thành phố J,
Nguyên Tố lặng lẽ nghe nhạc truyền ra từ chiếc radio phía trước, tay gõ theo nhịp điệụ
Bên trong túi chứa tấm chi phiếu kếch xù nóng bỏng tay.
/501
|