Lúc này suy nghĩ duy nhất của anh là làm cho người phụ nữ này ngậm cái miệng thối của mình lại
Mẹ nó lòng tốt bị coi là gan phổi lừa cô có hiểu sự việc không hả
“ô…ô...”
Đêm qua, hành động giày vò như không cần mạng của anh ta, theo phản xạ có điều kiện khiến cô lông tóc dựng đứng, giống như một con mèo đang đối mặt với tuyệt cảnh. Vươn ra cả tay lẫn chân chống cự, vừa đá vừa cắn, hận như thể muốn lôi anh ta chết cùng.
Nhưng làn da của anh như thể rất dày dường như không có chút đau đớn nào, và thay vào đó là anh càng dễ dàng chế trụ cô hơn.
Chiếc áo khoác rộng rãi này thật sự rất tiện cho tên cầm thú này.
Trong một thoáng cô nghi ngờ rằng, anh ta đây là cố ý.
Cảm giác giống như một con chuột không có chỗ nào để tránh, bị một con mèo đen to lớn chơi đùa một cách bừa bãi mà không có cách nào để phản kháng, dứt khoát nhắm mắt lại, từ bỏ vùng vẫy, chán ghét quay đầu đi, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
Tiền Nhị này từ nhỏ đến lớn lên đều ngậm thìa vàng 3 mà sống, từ nhỏ đã quen với việc được người khác thuận theo, nên chưa bao giờ phải cảm nhận tức giận của một cô gái. Thấy cô yên lặng không phục, anh mới buông cô ra, khuôn mặt tuấn tú vốn tái mét vì giận giữ cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiềụ
Sau lần giày vò này, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.
Trên thế giới này còn có một loại con gái, dám mắng hắn
Phải biết rằng, trong đời anh chưa bao giờ bị mắng như thế này, trong lòng có chút bối rối, tại sao một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược như vậy lại dám thách thức anh. Lòng anh chợt dịu lại, anh thầm mắng mình đê tiện, đưa ngón tay chạm lên mặt cô.
“Có đau không?”
“Họ Tiền, tôi cám ơn anh, đừng có ở đây giả dối thương xót, đây chẳng phải đều là nhờ công anh sao?”
Nguyên Tố không nhìn anh, giọng điệu vô cùng yếu ớt, không hề nhẹ nhàng như bình thường của cô, gần như có chút lơ lửng.
Tiền Ngạo nhướng mày tức giận như gà trống bị chọc tức, túm lấy áo khoác của cô, vừa xé áo vừa gầm lên “Cho cô mặt mũi cô không cần, vậy từ giờ sẽ không bao giờ cho cô nữa, chưa xong với tôi đâụ”
“Tên họ Tiền, anh là đồ khốn nạn ” Nguyên Tố vừa đá vừa đánh, vừa gào lên “Tôi là mèo hay chó con của nhà anh? Tôi không phải là người sao? Tiền Nhị Thiếu ngươi nếu không vui, ngươi vứt bỏ. Không thì tát, đánh, châm chọc đến khi nào vui thì thì bố thí cho chút ngon ngọt, anh có phải là đàn ông không?”
Dù Tiền Ngạo có da mặt dày đến đâu, Tiền Ngạo cũng không thể chịu nổi lời châm chọc, mắng nhiếc của cô.
Đẩy cô ra một cách bực bội, cau mày rút điếu thuốc ra châm, hít một hơi hằn học, sau đó thấy cô vẫn nắm chặt quần áo nhìn anh như kẻ thù.
Xoay người vào phòng gọi điện thoại, một lúc sau người phục vụ bưng túi đá lên, nóng nảy ném túi đá cho cô, thấy cô như cá chết, cơn tức như tên lửa lao tới hét lên “Cầm lấy. Xoa lên mặt đi, nếu không mắt tôi nhìn bị mù, đến lúc đó cô không có đủ tiền mà bồi thường đâu ”
Nói xong anh ta đóng sầm cửa bỏ đi.
Thấy anh rời đi, Nguyên Tố thở phào nhẹ nhõm, nhặt một túi nước đá lên đứng trước gương chườm lên mặt, cười khổ, sau khi giải tỏa vơi nỗi xấu hổ uất ức, cô lăn ra ngủ.
Bây giờ, ngoài việc ngủ, cô không tìm được cách nào để làm tê liệt bản thân, quanh đi quẩn lại, đầu óc chỉ toàn là ác mộng, những chuyện xảy ra trong hai ngày này còn lộn xộn hơn cả cuộc đời cô.
Chiếc chăn bông bị lật tung rối loạn, Tiền Ngạo đã biến mất một buổi chiều không biết khi nào quay lại, không nói một lời một mạch lôi cô ra khỏi phòng.
Tiền Ngạo duỗi chân xải những thật bước lớn, Nguyên Tố vô cùng vất vả để theo kịp bước chân anh, suýt chút nữa đã bị anh nửa ôm nửa kéo xuống giữa sảnh của nhà ăn ở dưới lầụ
Nhìn ra bên ngoài, thông qua khung cửa kính, đèn đường đã được thắp sáng ở khắp mọi nơi, thì ra trời đã tối lúc nào mà cô không hay biết.
“Muốn ăn cái gì cứ tự nhiên”
Sau khi cô ngồi xuống, thật bất ngờ khi lần đầu tiên thấy Tiền Ngạo lại có thể lịch lãm đến như thế, anh ta đứng dậy, lấy đến cuốn menu nhẹ nhàng đặt trước mặt của cô, thậm chí ánh mắt anh ta nhìn cô còn vô cùng sâu thẳm.
“Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Cảnh giác liếc anh ta một cái, Nguyên Tố từ từ mở miệng nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo 4 .
/501
|