Từ trước đến giờ, Nguyên Tố lần đầu tiên cảm thấy phiền chán với khuôn mặt xinh đẹp này của mình, ong bướm thì không thu hút được, mà chỉ thu hút được một lũ ruồi nhặng bâu bám.
Nhưng mà, anh ta nói việc này cho cô rút cuộc là có ý gì đây?
Cô không có hỏi, nhưng khi Tiền Ngạo chưa kịp nói tiếp thì điện thoại di động của anh ta reo...
“Tôi có một chút việc bận cần phải ra ngoài một lúc, cô về phòng trước, tối nay không nhất định tôi sẽ quay về.”
Nhìn theo hướng bóng dáng xa dần của anh ta, Nguyên Tố thở dài một hơi thoải mái, tâm trạng vô cùng vui vẻ, ngàn vạn lần đừng có quay về.
Có điều, tâm trạng tốt đẹp của cô chưa kịp kéo dài bao lâu thì đã biết thành một hồi ác mộng.
12
Từ xa, Nguyên Tố nhìn thấy Hách Gia Dịch đang đứng ở cửa phòng của cô và Tiền Ngạo, đôi mắt của ả ta như nhìn thấy kẻ thù giết cha, bên cạnh ả là người đàn ông mặt sẹo với Hoa Hưng Trì và Hách Tịnh.
Trong lòng cô chợt dấy lên một điềm báo gì đó, cô xoay người muốn chạy ra cầu thang, nhưng khi cô nhìn rõ thì đã có hai người đàn ông lạ mặt vạm vỡ khác đang đứng sau lưng cô.
Người đến có ác ý.
“Tiểu tiện nhân, tao xem mày chạy đi đâụ” Hách Gia Dịch hung ác nói.
Người đàn ông mặt sẹo sải bước về phía trước, nắm lấy Nguyên Tố và bạo lực kéo cô vào căn phòng bên cạnh. Sức mạnh của người đàn ông mặt sẹo đó quá lớn khiến cô nhíu mày vì đau, nhưng không thể thoát khỏi nó. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông mặt sẹo, tim cô quặn thắt dữ dội.
“Các người làm như vậy là phạm pháp.”
Cô run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra. Cô muốn bấm gọi “110”, còn chưa bấm xong, Hách Gia Dịch dùng chân đá một phát, giành lấy điện thoại trong tay cô mà dùng lực ném thẳng xuống đất, điện thoại cứ thế mà vỡ ra làm đôi, pin và nắp điện thoại mỗi thứ một nơi.
“Luật? Chờ xem, cho mày biết cái gì mới là luật.”
Nhìn thoáng qua làn da trắng như sứ của Nguyên Tố, sự ghen tị trong lòng Hách Gia Dịch đã bùng lên ngọn lửa thảo nguyên, và đôi mắt đỏ bừng vì ganh ghét. Lần đầu tiên gặp Tiền Ngạo là lúc đi cùng ông nội đến nhà cựu lãnh đạo tham dự tiệc mừng thọ, là cô đã thích anh ta rồi, nhưng Tiền Ngạo không hề cho cô tí mặt mũi nào cả, ba lần bảy lượt đều khiến cô xấu mặt.
Người tự cao ngạo mạn như Tiền Ngạo như vậy, mà lại bảo vệ tiện nhân này, suýt nữa thì trở mặt với anh trai cô, nghĩ đến đây cô gần như phát điên lên vì ghen tị.
“Anh ta mà biết, sẽ không để cho ngươi đi.”
Cố gắng nói Nguyên Tố này cực kỳ nhát gan, nhưng từ Hoa Hưng Trì cô có thể nhìn ra được, đám cán bộ cao cấp này sợ họ Tiền, bây giờ cô rất khó thoát thân, lúc này có thể kéo dài thêm một giây thì hay được một giây, ít ra thì tìm ra mục đích của những người này.
Nhưng làm sao cô biết được, không nhắc đến Tiền Ngạo thì không sao, nói đến Tiền Ngạo, Hách Gia Dịch không kìm được lửa trong lòng, nháy mắt với người đàn ông mặt sẹo đó, hắn ta tiến lên một bước, một cái tát, lật ngược tay lại, lại thêm một cái tát, hai cái tát này tát cho Nguyên Tố trở nên choáng váng, so với hôm nay Tiền Ngạo đánh cô trước Hoa Hưng Trì còn nặng hơn, cả đầu chóng mặt xoay chuyển, tầm nhìn càng mơ hồ, ảnh người vật trước mắt bị nhoè nhạt dần, miệng phun ra toàn chất dịch đỏ nhầy đầy mùi tanh là máu……
“Em họ, mày có biết mày nặng bao nhiêu cân không?... Mày cho rằng anh ấy quan tâm đến một con đĩ điếm sao? Không ngại nói thật với mày, anh ấy sẽ ký hợp đồng với anh trai tôi. Tất nhiên, điều kiện của hợp đồng là mày là người của anh tao.”
Bên tai ù đi, Nguyên Tố nghe rõ câu này. Hóa ra ả ta là em gái của Hách Tịnh, hoá ra tên họ Tiền kia và bọn họ căn bản là cùng một giuộc, trong nhà hàng Trung, là xem cô là khỉ để chơi đùa à?
“Vì dựa vào việc tao mua lại mày bằng tiền ”
“Làm cho mặt cô ta ưa nhìn lại một chút đi, không còn tướng mạo xinh, tiền này ta đổ sông đổ biển cả ”
“Thằng Hách Tịnh đó nhắm trúng cô rồi đó, cô có biết không?”
Nghĩ đến những lời không liên quan của Tiền Ngạo, cô đột nhiên hiểu ra... Và bây giờ, cô hận anh đếm mức muốn cắn thịt, uống máu anh, chẳng trách anh thay đổi thái độ với cô một cách khó hiểu, vì anh muốn chuyển cô cho người khác chơi cùng.
Tên họ Tiền kia, không phải là người nữa rồi
Cô chống đỡ cơ thể đang lắc lư của mình, chậm rãi lùi về góc tường, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
/501
|